Đang đi cùng anh, bạn bè cần là em có thể chạy bay tới, quên mất anh cũng đang cần một người sẻ chia. Em quên ngày sinh nhật của người yêu vì bận trông con bạn thân ốm.
Chủ nhật, hẹn hò cà phê với một người bạn, em biết thế nào trong câu chuyện giữa hai đứa, cố ý hay vô tình, sẽ thấp thoáng bóng dáng anh, và đúng là thế.
Mình xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Em cũng không nhớ nữa. Vì có lúc nào đó, với em, thời gian như ngừng trôi, khó mà đong đếm được lắm, phải không anh?
Em còn nhớ rất rõ, mình đến với nhau tình cờ lắm! Một sáng cuối tuần, trong một quán cà phê, mình nhận ra nhau sau nhiều năm không gặp, và chợt thấy xao xuyến lạ lùng! Những âm thanh trong trẻo, rộn ràng vang lên từ ngực trái “Là anh đó”. Đôi khi, em thầm hỏi “không biết mình yêu bao giờ?”.
Mình đã đi bên đời nhau tròn ba năm, là dài hay ngắn, em cũng không biết nữa. Nhưng với em, đó là quãng thời gian ấm áp và hạnh phúc.
Anh có một tấm lưng rộng lớn của một người cha mà em từ lâu thiếu vắng, đủ che chắn gió sau mỗi lần em ăn liên tục ba, bốn cái kem. Giờ không anh, em chỉ dám ăn một cái, vì biết trên đường về sẽ lạnh.
Anh có bờ vai vững chãi của một người anh mà em hằng ao ước, em tựa vào và im lặng, để rồi sau đó, bao muộn phiền tan biến. Mình chẳng cần nói nhiều đâu, thế mà vẫn hiểu nhau!
Anh có một bàn tay ấm của một người yêu, bàn tay ấy vẫn nắm chặt tay em mỗi khi qua đường, như thể nếu buông ra, em sẽ biến mất vậy! Cũng những ngón tay cứng cỏi ấy, chải mái tóc ngắn ngủn của em, gội đầu cho em những khi em mệt mỏi.
Em lãng đãng, nhớ trước quên sau, chắc em sẽ cảm lạnh nhiều lắm nếu không có “ai đó” nhắc nhở: “trong cốp xe bao giờ cũng phải có áo mưa”. Thế mà em vẫn quên, rồi em ốm vì bị dính mấy hạt mưa đáng ghét. Anh lại là người phải lo lắng, thuốc thang.
Anh, một người yêu, nhưng cũng giống một người cha, một người anh, một người bạn thân. Bên anh, em thấy mình bé bỏng làm sao, được nâng niu làm sao, và quan trọng hơn, em được là chính mình.
Anh thường ra vẻ giận hờn vu vơ, trách móc “Em quyến luyến bạn bè hơn anh đấy”. Em chỉ cười giả lả “Vì bạn bè đến với em sớm hơn anh cả 5 năm, 10 năm, 15 năm hay lâu hơn nữa cơ mà. Anh là người đến sau!”. Con gái thường nghĩ một đàng, nói một nẻo, anh biết thế, nên vô tư chấp nhận làm “người đến sau”.
Đang đi cùng anh, bạn bè cần là em có thể chạy bay tới, quên mất anh cũng đang cần một người sẻ chia. Em quên ngày sinh nhật của người yêu vì bận trông con bạn thân ốm. Hỏi “Anh có thấy thiệt thòi không”, anh chỉ cười: “Ai bảo anh là người đến sau”, rồi tuyệt nhiên không trách móc gì thêm. Anh không thấy bất công khi cho đi bao yêu thương mà nhận lại chẳng nhiều, bởi với anh, khi yêu không ai tính toán. Em vẫn “ngoan hiền” nghe những lời “người lớn” nói mà không chút băn khoăn, em vô tư đón nhận yêu thương mà không hề biết rằng, anh cũng có lúc yếu mềm, anh cũng cần yêu thương, che chở.
Hôm ấy chúng mình đã cãi nhau, vì em. Nhưng em vốn ương bướng, cứng đầu. Đáp trả những vun đắp của anh, em lúc nào cũng có thái độ tung hê. Mình đã có một cuộc “tổng sỉ vả”, và em bâng quơ: “Mình chia tay đi!”.“Hết yêu rồi” – em đã trả lời ngắn gọn khi anh hỏi “Vì sao”. Rồi mình chia tay từ dạo ấy.
Chỉ có anh là can đảm yêu và can đảm chấp nhận lời chia tay vô tình ấy. Còn em, những ngày xa anh, em mới nhận ra em hiểu anh chưa đủ, yêu thương anh chưa đủ. Khi cả thế giới yên bình, ấm áp ấy mất đi, em đã thấy mình lạc lõng biết bao, chông chênh biết bao, khắc khoải biết bao. Thế mà em vẫn cố tỏ ra bình thản: “Em ổn mà” mỗi khi anh hỏi “Dạo này em thế nào?”.
Với cả thế giới, anh chỉ là một người bình thường, nhưng với em, anh từng là cả thế giới. Và dù hiện tại, chúng mình không còn đi chung một con đường, thì em vẫn trân trọng và biết ơn những ngày tháng em từng có anh.
Yêu thương là khi biết mình hạnh phúc vì sự hiện diện của một ai đó trong cuộc đời này. Chỉ đơn giản vậy thôi, phải không anh?
Bách Hợp