06h00 Pm
Chỉ còn xe buýt cuối cùng cho chuyến trở về phố, mưa đã ngớt nhưng vẫn còn lâm thâm vài hạt còn sót lại chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị gió thổi, tạo thành những hạt mưa phùn, lạnh bao phủ cả người hắn.
Đợi mãi, cuối cùng xe cũng đến, chuyến cuối cùng, xe chỉ có vài ba người rãi rác, mỗi người một góc, dường như gặm nhấm lại thời gian trôi qua một ngày của mình.
Hắn, ngồi thật mạnh xuống ghế như một cảm giác được giải tỏa điều gì đó trong người, có lẽ trời mưa, đợi xe làm hắn căng thẳng. Nhìn quanh một hồi, hắn tự dưng nhếch mép cười thầm, ngày xưa nàng cũng hay lên phố thăm hắn qua chuyến xe buýt này, cũng gã tài xế đó, cũng hàng ghế này nhưng mới hơn, có lẽ thế!
Hắn và Nàng học cũng nhau mấy năm cấp ba, nhưng mãi đến năm 12 hắn mới thực sự có rung động, chắc cũng chỉ là rung động tuổi mới lớn.
Hắn thích nhất là nhìn trộm vào đôi mắt của nàng, cái đôi mắt mà hắn cho đó là đẹp, mắt to tròn đen tuyền, lông mi dài quyến rũ hắn, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh hắn không thể nào quên được. Mỗi lần như vậy hắn hay bị nàng phát hiện, luống cuống, ngượng đến đỏ mặt hắn chỉ cười rồi chạy mất dép.
Mỗi lần muốn bắt chuyện với Nàng, hắn tìm đủ mọi cách nào là mượn thước, hỏi bài, rồi cũng có khi hắn chỉ cười với nàng nhưng hắn chỉ nhận được cái lơ đãng, vô tình của nàng. Hắn và Nàng cùng làm ban cán sự lớp, tuy nhỏ tuổi hơn nhưng chẳng bao giờ Nàng gọi hắn một tiếng anh, hay là bạn,…
Lớp hắn có nhiều cái đặc biệt, nào là cá biệt, nào là xuất chúng, nào là lạ chưa từng thấy,… nhắc đến lớp chắc chắn thầy cô nào thở dài, vì cái lớp chỉ gây ra cho họ những phiền toái, lớn đến mức thầy hiệu trưởng trường phải nhúng tay vào giải quyết.
Có một lần, bố của thằng bạn trong lớp mất, hôm đó là tiết dạy của cô giáo chủ nhiệm, lớp quyết định đi đám tang và bỏ tiết học, Cô giáo khóc không biết làm gì cả. Trưa hôm ấy, cô bắt lớp ở lại họp, cả lớp chỉ còn vọn vẻn một nữa lớp, hắn quản lý thay lớp trưởng. Cả lớp im phăng phắc, cô giáo cứ thút thít khóc, tay cô giáo viết một lá đơn nào đó không ai hay cả.
Viết xong cô không đọc cho cả lớp gì cả, cô gọi hắn lên ký, hắn chạy lên, không thèm đọc gì cả, đặt tay lên ký dứt khoát, về chổ ngồi hắn thấy lạ, cô giáo càng khóc to hơn, cô cho lớp về.
Hai hôm sau, lớp xôn xao lên, đi trễ hắn không biết gì cả cũng vào lớp, cả lớp chỉ trỏ bàn tán xôn xao. Nàng đứng lên vừa khóc vừa nói
– Ông ký giấy đồng ý cô trả lớp cho nhà trường rồi hả? Giờ cô giáo bỏ lớp rồi đó, bắt đền ông đó.
– Ý, sao kỳ vậy, tui đâu có biết, hồi nào chứ? Hắn tròn mắt ngạc nhiên hỏi
– Hôm trước ông ký rồi…..ức hức
Hắn đang chuẩn bị ngồi xuống, thầy hiệu trưởng vào lớp, cả lớp chưa kịp chào, thầy đã ra dấu hiệu, thầy cho mời ban cán sự lớp lên phòng thầy nói chuyện. Hắn và các bạn vội lọc tọc chạy theo lên phòng thầy. Dường như hắn hiểu ra mình đang làm điều gì đó sai, đi thật chậm để suy nghĩ cách đối phó
Vào phòng, không khí mát hơn, có chút thoải mái cả nhóm ngồi xuống, hắn bước vào sau. Chưa kịp ngồi, thầy đã hỏi:
– Em nào là K..A…N?
– Dạ, thưa… Nàng định nói, hắn vội nhéo Nàng một cái.
– Dạ, thưa thầy bạn ấy hôm nay vắng ạ! Hắn nhanh nhẩu trả lời, với ánh mắt liếc vào nhóm cán sự
– Thầy biết, các em có nổi niềm riêng nhưng thầy nghĩ các em phải xem lại vị trí của cô chứ, các em cứ thẳng tay ký tên vào tờ đơn thôi chức chủ nhiệm của cô thì thầy cũng chịu thua
– Dạ, thưa thầy tụi em không rõ đó là tờ đơn gì! Nàng nói nhanh.
– Lúc đó tụi em không có ở lớp!
– Thầy cho tụi em xin lỗi!
– Thầy sẽ kiểm điểm K…A…N chứ ah! Hắn nhanh miệng hỏi thử.
– Không! Thầy chỉ gọi các em nhắc nhở thôi, lần sau các em không được thế nữa. Nhưng các em về nhắn K….A…..N lên gặp thầy, chắc bạn ấy sẽ không dám lên xin lỗi cô giáo
– Dạ, em sẽ bảo bạn ấy lên ạ!
– Các em về lớp đi, đừng làm việc gì nông nỗi nữa nhé!
– Dạ, tụi em xin hứa ạ!
Rời khỏi phòng, cả nhóm thở phào nhẹ nhỏm. Nàng dí tay nhéo hắn một cái
– Cho ông chết nè!
– Á á……..á! thả ra đi!!!!!! đau quá!
– Dám dối cả thầy nữa hả?
– Xin lỗi, tui sợ thầy la
– hừ!!
Thời gian trôi qua nhanh, hắn ít có thời gian gặp cô giáo sau lần đó, hắn ngại gặp cô, ngại tiếp xúc bạn bè trong lớp, dường như đó cái sai mà hắn vấp phải
– Sao vậy ông? dạo này tui thấy ông khác lắm! Nàng hỏi hắn
– Mình không sao cả, mình ngại gặp cô!
– Ráng lên đi, ông khó sống với tui rồi đó
– Ừa! tý nữa tui gặp cô! Hắn chỉ ừ một tiếng cho có, rồi bỏ đi
Rồi cũng tới lúc hắn gặp cô giáo, một đứa chai lì như hắn cũng có lúc ngần ngại, sợ sệt điều gì đó, hắn gặp cô chỉ một lúc
– Em chào cô, em xin lỗi vì hôm trước…! Hắn chưa kịp nói hết thì cô đã ra hiệu, cô nói!
– Không sao đâu em, thôi đừng nhắc chuyện cũ nữa! Cô mới ra trường đi làm nên kinh nghiệm chủ nhiệm không nhiều lắm, cô lại làm khó em, thực chất cô cũng khó xử khi gặp lớp!
– Dạ ! lớp em mong cô quay lại lắm, cô quay lại nhé
– Uh! cô đang đợi quyết định để quay lại, em cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình nhé
– Dạ! em chào cô ạ
– uh! chào em
Quảng thời gian, cũng đủ làm nên một kỹ niệm dài, cứ vậy, cứ vậy trôi mãi, hắn và nàng sát cánh bên nhau trong cái chức vụ quản lý lớp, nàng vẫn vậy không thay đổi khi nhìn hắn, vẫn đôi mắt to tròn và lạnh lùng với hắn.
Cuối năm 12, lớp hắn đi cắm trại xa, lần đó hắn cũng không muốn đi nhưng nàng cứ gắt mãi, nói mãi rồi hắn cũng chịu đi.
Đang lo bài vở chuẩn bị thi cử, hắn có để tâm đến chơi bời đâu, cả lớp đùa nhau dười chân thác, nước mát làm cho các bạn khoái chí cười to làm hắn chú ý, hắn nhìn quanh không thấy nàng đâu cả, rồi bổng nhiên hắn hoảng hốt, nghĩ đến chuyện không hay, hắn chạy đi tìm, tìm mãi, … hắn nhìn thẳng xuống dòng nước chảy mạnh, dựa vào tảng đá
– Huzzzzzzz! ông tìm tui hả? Nàng ở đằng sau rón rén, làm hắn giật mình đánh rơi đôi dép.
– Trời ! làm người ta giật cả mình, đi đâu nãy giờ đó?
– Tui lên rừng tìm củi, tý nấu cơm
– Vậy mà! làm tui tưởng bà….
– Thôi đi ông tướng, tui ghét nước lắm, tui không tới mấy chổ đó đâu, vì tui…. không biết bơi mà ()
– Uh! rứa hả? thui cẩn thận đó, về trại đi!
Hôm nay, nhìn nàng dễ thương lắm, hai má hồng hồng, miệng cười suốt. hắn nghĩ thầm rồi cười tủm tỉm, đi theo sau nàng về trại.
Đi qua đám bạn đang tắm, mấy đứa hất nước lên tung tóe, hắn cười rồi chạy núp, nàng thì ướt hết, định chạy thì mấy đứa níu lại
– Ê ê ê……! cẩn thận đó!!!!!! Hắn hét lên
– Á, á ……. cứu!!!!!!!!!
Ầm, ….. Nàng trượt chân té xuống nước, gần dòng nước xoáy cuốn siết nàng đi
– Hả? Nó không biết bơi hả? ai cứu!!!!!!
Không kịp trả lời, hắn chỉ kịp lao mình xuống dòng nước đó, bơi mãi rồi hắn bơi kịp tóm lấy tóc nàng, vùng vẫy với nước, mặt nàng xanh tái, hắn ra hiệu nàng đừng có động đậy, rồi loay hoay bơi vào bờ, mấy thằng bạn hoảng quá, nhảy theo đưa nàng vào bờ.
Vài động tác cấp cứu mà hắn học được từ bố khi hắn còn nhỏ, một lúc thì nàng tỉnh, ọc nước ra ngoài, rồi bổng dưng nàng ôm chụp lấy hắn, nàng khóc, khóc nức nở, khóc trên vai của hắn một cách sợ hãi,
Đêm đó, sau khi mấy đứa bạn trai ngồi xin lỗi nàng rối rít thì hắn tới, mấy đứa bạn bỏ đi hết, và hắn cảm nhận rằng hình như nàng cần hắn, cần một cái hỏi thăm ân cần, một bờ vai,…
– Sao anh lại nhảy xuống cứu em? Nàng hỏi, hắn ngớ người ra vì cách xưng hô này, cách xưng hô mà trước đây hắn ước, mơ cũng không được.
– Ơ!,…mi..ình. .. mình ….không biết nữa! Lúng túng hắn trả lời
– Em cứ nghĩ, không phải anh cứu em, vì em nghĩ anh cũng như em, không biết bơi
– Hì hì! tại mình có nỗi khổ riêng mà.
– Sao vậy?
– Uh! Em trai họ của mình cũng chết nước, vì cứu người bạn, lúc nãy mình đã nghĩ là sẽ không nhảy xuống đó, mình xin lỗi
– Không, anh đã nghĩ đúng, nhưng sao anh lại vẫn nhảy xuống!
– Mình không muốn nhìn thấy thêm một ai như em trai của mình, đó là ám ảnh
– Em cảm ơn anh, em cứ nghĩ anh là một người yếu đuối, không như các bạn trai khác, anh có trách nhiệm của một cán sự, nhưng anh không hòa đồng, bây giờ thì em hiểu anh hơn rồi. Anh im lặng nhiều hơn nói, nhưng trong anh là cả một bí mật, một trường kinh nghiệm mà các bạn trong lớp không có, anh giống như người từng trãi.
– Anh lớn lên cùng với cái khó, cùng gia đình vượt qua nên anh không giống các bạn khác, anh cũng học muộn hơn các bạn một năm mà!
– Tiếp xúc với anh lâu, giờ em hiểu thêm về anh rồi, anh thật là khác
– Hì hì! anh cũng giống các bạn thôi mà
Đêm đó, hắn thức cũng nàng rất khuya, hai đứa nói chuyện như chưa bao giờ nói, hắn cười nhiều hơn, nàng cũng vậy, hắn phát hiện ra nàng cũng mến hắn, cũng như hắn mến nàng vậy đó, nàng dùng cách thể hiện của con gái, cách mà với hắn còn quá lạ, vì đây là lần đầu hắn tim hắn rung cảm mà.
Sau chuyến đi đó, hắn thân hơn với nàng, đi học cùng nhau, hắn học giỏi toán, nàng học giỏi anh văn nên kèm cặp lẫn nhau, cuối tháng 5 thi tốt nghiệp, hắn và nàng cùng điểm, cùng tốt nghiệp.
Tháng sáu, phượng nở đầy trường, ve kêu nức cả sân trường, cả lớp xôn xao bữa họp cuối năm, cũng là buổi họp chia tay, có nhiều tiếng nấc, nhiều lời chúc nhau thành công, cô giáo chủ nhiệm cả ba năm học cũng khóc, hắn đứng dậy với cương vị bí thư lớp gửi lời chúc cho toàn lớp
– Chúc các bạn thành công trong kỳ thi sắp tới, chúng em chúc cô giáo luôn thành công, chúng em luôn nhớ đến cô, cảm ơn cô thật nhiều vì chúng em thật may mắn khi được cô chủ nhiệm cả 3 năm học.
Hắn tặng riêng cô giáo bài hát “người thầy”, rồi tặng cho cả lớp bài hát “mong ước kỷ niệm xưa”, hắn hát như chưa bao giờ được hát, truyền cả tấm lòng của hắn, những gì hắn nghĩ đến, hát xong, hắn cũng khóc như các bạn khác, lúc đó hắn thật xấu.
Tan lớp, nàng hẹn hắn ở hàng ghế đá dưới hàng phượng của góc sân trường, lúc này hắn hồi hộp lắm, vì hắn muốn nói với nàng điều hắn nghĩ bấy lâu nay. Vừa tới nơi, nàng đã đứng đó lâu lắm, chỉ kịp chào một câu rồi nàng dí vào tay hắn một lá thư, hắn chưa kịp hỏi han, thì nàng chạy ù đi mất, ngẩn người vì hành động lạ của nàng, ngồi xuống hắn đọc lá thư, cuối dòng có dòng chữ in đậm
Anh giỏi lắm, em rất ngưởng mộ anh, chúc anh thi đậu vào trường đại học mà anh mong muốn nhé, anh sẽ thành công em tin thế, vì anh luôn làm mọi điều bất ngờ như trước đến giờ. anh biết không? em muốn nói với anh là “EM YÊU ANH”
… Còn nữa.