Anh viết lên đây lần đầu tiên chắc cũng là lần cuối, viết gửi em với nỗi niềm mà anh thường nói “Trong tình yêu anh rất sợ khi yêu thật lòng. Nếu có chia tay chắc anh sẽ đau khổ lắm”. Điều đó thật sự đã xảy ra và người ở lại mang cay đắng đau lòng chính là anh. Anh không trách em, chỉ trách thân phận mình không có duyên với nhau, không cùng nhau chia sẻ buồn vui, cùng đi chung suốt quãng đường đời.
Mình chia tay được bao lâu rồi em nhỉ? Chắc là 2 tháng rồi phải không em? Hai tháng không dài với những người còn yêu, còn hạnh phúc bên nhau, sẽ rất dài với người cô đơn cay đắng mà tâm sự nỗi buồn không biết tỏ cùng ai. Ba năm cho một cuộc tình biết bao kỷ niệm đẹp. Những con đường mình đi qua, những nơi chúng mình dừng lại, giờ anh đi lang thang trong hoài niệm để nhớ. Đây là ánh mắt khi em cười nhìn anh nói. Đây là lần đầu tiên chúng mình hẹn hò, là nơi anh tuyển em lên xe, cũng là lần đầu anh thấy thương em nhiều nhất.
Giận hờn khi yêu. Trong tình yêu nó là nét đẹp để hiểu nhau rồi thương yêu nhau hơn. Em có nhận ra đều đó không? Vì đâu mình chia tay nhau em hỡi, vì tin nhắn lúc anh giận hờn, khi em không nhắn tin lại bằng câu nói ấy sao? Anh thật lòng xin lỗi em nhé, trong tình yêu không ai là người đáng trách, anh chỉ trách sự an bài hạnh phúc không may mắn mỉm cười cho chúng mình hiểu nhau, cảm thông nhau, để tan vỡ đắng cay, dằn dặt suốt đời anh, đó là sự trải nghiệm trong tình yêu đẹp.
Cảm ơn em. Cảm ơn tất cả những gì em mang đến cho anh trong năm tháng qua, mà anh cứ ngỡ tình đã chết khi anh đã một lần tan vỡ. Rồi em đến như giọt nước tưới vào cây khô cho mùa xuân thêm sức sống, cho anh thấy đáng yêu đời và yêu mình hơn. Anh sống lại với khát khao bình dị, được yêu và sẽ yêu, ngỡ cùng em bù đắp cho nhau, đi bên nhau suốt cuộc đời còn lại. Nhưng tạo hóa thật trớ trêu lắm phải không em, để rồi em và anh thêm một lần phải khổ mà anh không biết thật sự đến từ đâu, tại ai?
Mình xa nhau thật rồi phải không em, dòng đời sẽ cuốn mỗi người đi mỗi ngả. Nếu có lúc nào bất chợt em qua những con đường chúng mình đã đi, những con đường mình dừng lại, em hãy mỉm cười thoáng qua trong hoài niệm. Đã có người từng yêu em qua đây một lần, và một lần em nhớ rồi em sẽ quên đi tất cả.
Lời nói trong tình yêu như cơn gió thoảng. Ai giữ lại chính là người khổ đau vì đã thật lòng yêu. Em đã nói tiếng chia tay mà anh còn giữ lại, làm kỷ niệm đẹp đi theo anh suốt cuộc đời. Có một nhà thơ nào đó anh đã đọc được bài thơ “Cuộc đời như sương khói. Lợi danh như nước chảy bèo trôi. Chỉ có tình thương sống lại đời”. Anh sẽ mãi yêu thương em dù thời gian sau này như thế nào đi chăng nữa.
Hãy tha thứ cho anh em nhé! Tha thứ những lỗi lầm anh mang đến cho em, bao nỗi phiền muộn anh xin nhận hết và tha thứ cho nhau tất cả em nhé, để lòng mỗi người nhẹ nhàng bình an trong giấc ngủ. Mong sớm mai thức dậy cùng nở nụ cười nhìn tiết trời vào xuân se lạnh, nghe hạnh phúc trong lòng, cùng cảm ơn cuộc đời đã cho ta thêm một ngày nữa để sống, để yêu thương.
Gửi gió đến em, đến tất cả những người đang yêu và sẽ yêu. Hãy luôn trân trọng, giữ trọn tình yêu, dù có giận hờn nho nhỏ đó là thêm hương vị tình yêu thương mãi mãi. Đừng vì một chút yếu mềm, thiếu lý lẽ của con tim mà đánh mất đi tất cả. Cuộc đời có bao lâu, thời gian rồi sẽ đi qua cuốn đi vào quá khứ và anh sẽ vào quá khứ trong đời em. Nếu còn yêu thì nên cho nhau thêm hương vị ngọt. Không yêu, cũng nên để ấn tượng đẹp lại trong đời, để khi có dịp gặp nhau nở nụ cười cùng nhau, xem nhau như là bạn
Nguyễn Hiền