Hai giờ sáng , dưới cơn mưa , tôi ở đây, bên em — online –và nghe những lời em nói !
Tình yêu là gì ! Có phải yêu là không bao giờ phải nói rằng : …rất tiếc ??? Nhưng…
Tôi còn có thể yêu em ! Khi em nói rằng tâm hồn em đầy những xáo trộn, đầy những đổi thay, khi em nói rằng: Em đã nhầm lẫn !
Tình yêu là gì thế em? Có phải là niềm tin vào những tia nắng ấm sau cơn mưa, có phải thế là đủ khi tôi yêu bằng trái tim mình và đặt vào đó niềm tin vào em vào tôi mà không cần hiểu không phải sau mọi cơn mưa đều có ánh cầu vồng, không phải sau một niềm tin sẽ là một niềm tin? Có phải tình yêu là thế không em? Khi sau tất cả, vẫn là tôi một mình tranh đấu với tình yêu của em, một mình nguyện cầu cho tình yêu của chúng ta – nguyện cầu rằng trái tim em một lần nữa quay lại!
Có phải tình yêu là thế không em? Khi tôi đã một lần đặt những tia sáng hy vọng vào tay em để chứng kiến chúng vỡ vụn, khi đã một lần tin sau nỗi đau lại sẽ là một bình minh để lại thấy bóng tối…Tình yêu là thế phải không em? Hay những gì tôi cho đi chưa đủ, hay tôi chưa học được cách để hy vọng, để có niềm tin?
Có phải lần cuối không ư ? Em hỏi tôi khi em đã có câu trả lời ….Khi tôi đã thấy trong sâu thẳm tâm hồn em, tình yêu chỉ là một giấc mơ…Thêm một cơ hội cho giấc mơ có thể là thêm một cơ hội cho hiện thực không em???