Lần đầu tiên khi nghe bản nhạc này tôi đã khóc, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má hồi nào tôi cũng ko hay và phải đợi cho đến khi người chủ quán net hỏi tôi tại sao tôi mới chợt nhận ra đc mình đã khóc… Khóc mà chẳng bởi 1 lí do nào cả, chính bản thân cũng ko thể hiểu nổi đc nữa, bản nhạc quá buồn nó làm cho tôi nghĩ đến người ta, nghĩ đến một người mà mình mãi ko có đc, tôi đang thương cho người viết lên bản nhạc này hay là thương cho chính mình? Cho một tình yêu mà mình mãi chẳng thể có đc, cuộc sống là vậy sao ? Tại sao tất cả mọi chuyện đều không như người ta mong muốn, dường như tất cả đã lùi vào dĩ vãng để lại cuộc đời này một nỗi đau, một nỗi đau mà ko ai hiểu thấu nổi.
Tôi đã yêu em, đã từng hạnh phúc với những lời nói ngọt ngào của em và rồi giờ đây, chính tôi, tôi lại làm tổn thương một người khác cũng bằng chính những lời nói như vậy. Chẳng lẽ sự íck kỉ trong mỗi con người ko bao giờ mất sao ?!? Người ta gây tổn thương cho mình và mình lại làm tổn thương cho người khác rồi người khác ấy lại làm cho một người khác nữa tổn thương, cuộc đời, chuyện tình yêu mãi mãi là những chuỗi nối tiếp, hạnh phúc thì ít mà bất hạnh thì nhiều…!
Giờ đây khi đem lòng yêu một người nhưng tất cả ko cho phép tôi nói ra điều đó vì có thể nói ra tôi sẽ mất tất cả, một lần nữa sự nhút nhát, sự íck kỉ và thêm nữa là cả sự tự ti đã khiến tôi ko dám nói, ko dám làm như những gì trái tim mách bảo. Đôi khi chính tôi cũng ko hiểu nổi mình như thế nào nữa, tôi chán ghét sự cô đơn, sự lừa dối… Và rồi tôi lại đem điều đó đến cho người khác…..
Ngồi hàng giờ trên net và chỉ mở duy nhất một bản nhạc, càng nghe càng thấy buồn và lần nào nước mắt cũng muốn rơi nhưng có lẽ chỉ có những giai điệu du dương của bản nhạc này mới khiến tôi tìm thấy chính mình, tìm thấy đc lời trái tim muốn nói, tìm thấy đc quá khứ và tìm thấy cả tương lai đang chờ phía trước…..