Cuối cùng em cũng bỏ anh mà ra đi . Em ra đi trong một chiều đông buồn , anh lang thang qua những chốn củ mà chúng ta vẫn thường đến , những hàng cây bên đường cũng lặng lẽ vẫy chào kỷ niệm đang theo em về một phương trời xa tít , nơi đó chỉ có mỗi mình em với nỗi cô đơn đã được dự báo từ những ngày ta còn bên nhau ..
Anh đã không giữ được em bên cạnh mình , lý do ư ” chỉ có một lý do để chúng ta đến bên nhau và có muôn vàng lý do để chúng ta xa nhau ” . Đó là điều mà anh vẫn mãi hối tiếc bây giờ và cả mai sau . Anh còn bỡ ngỡ quá , chẵng dễ gì để chấp nhận một nỗi đau qua lớn khi lần đầu bước vào con đường tình yêu ..
Vẫn biết rằng anh vẫn chưa thể mất em , nhưng kỷ niệm có bao giờ để cho lòng bình lặng đâu em ? Nó cứ mãi là chiếc bóng theo anh suốt hành trình đợi chờ . Một hôm nào đó anh thức dậy sau cơn mộng mị , lạy trời cho anh được quên đi chính mình chỉ mới đây thôi _ Một kẻ lữ hành vuất vữơng trên sa mạc ký ức , những gì còn đọng lại là những cơn mưa mùa đông và câu chuyện tình yêu vần mãi còn tiếp diễn trong giấc mơ của kẻ đợi chờ .
Mấy hôm nay trời Huế đổ mưa nhiều , nhưng cơn mưa cuối cùng của mùa thu , thấm thoát mà đã gần một năm rồi em nhĩ , anh thầm nghĩ việc em lại ra đi cũng giông như một cơn mưa để tâm hồn anh còn chổ trống dành riêng cho hy vọng và đợi chờ . Tất cả những dấu yêu của một thời bên nhau vẫn mãi là những ký ức đẹp nhất của cuộc đời anh mà sẽ tìm thấy nó mãi mãi trong trái tim của cuộc đời mình , một quá khứ thênh thang hoài niệm , với bóng hình em luôn khuấy động trái tim anh mãi trong suốt cuộc đời …
Anh bây giờ vẫn vậy , ít bạn bè và chăm chỉ hơn , anh lao vào công việc như kiếm tìm chút gì đó để lấp đi khoảng trống trong lòng mình … Nhưng vô vọng , vẫn chẳng cảm thấy nguôi ngoai ….
Mỗi lần trở lại ngôi nhà xưa , nơi mà ngày hôm qua em vẫn còn đó , anh nhớ đến điên cuồng những ngày ta bên nhau ,anh có thói quen ngồi đến tận khuya đến khi em năng nỉ mãi mới chịu về . Góc quán nhỏ , những tấm hình , những con búp bê , con mèo , nó cũng ngoan hiền như em vậy , chắc bây giờ nó cô đơn cũng như anh vậy phải không em ? Anh vẫn không thể bỏ được thói quen thĩnh thoảng trở lại đây lóng ngóng một điều gì đó mà hình như em đã lãng quên .” Anh ” , tiếng ngày nào em gọi nah trìu mến , giờ chỉ còn là âm thanh khô khốc của những tiếng tích tắc hay những chiếc lá vàng cuối thu bị gió quất lên tơi bời ..
Đêm nay anh lại một mình trong căng phòng nhỏ sau khi vô vọng với những tin tức về em cũng như chào thua với lý lẽ của trái tim mình , anh tìm lại những dấu tích của thời vàng son yêu dấu , cố hình dung về em qua những lá thư , những tấm ảnh còn sót lại , giờ không biết em đang làm gì , có lúc nào em nhớ đến anh chăng ? Em từ nơi cách xa nữa vòng trái đất có biết rằng anh muốn nghe lại những bài hát kỷ niệm xưa , ao ước nghe lại tiếng ” Anh ” ngọt ngào thủa trước ….Tất cả còn đọng lại là một ngày mưa cuối thu và một câu chuyện buồn còn mãi tiếp diễn trong giấc mơ hồi tưởng của kẻ đợi chờ …