Xe buýt còn chạy mãi, với một quảng đường quá xa, không dừng trạm nào cả, và hắn cứ thế trầm ngâm, lúc cười thầm nhưng có lúc mắt hắn đỏ hoe, một cảm xúc ùa về, tràn mãi trong lòng hắn, khiến mắt hắn không chịu được và cảm giác cay cay trên khóe mắt.
Cúi xuống, cố gắng che dấu đi cảm xúc thật của mình, hắn làm cho vài người trên xe chú ý, một đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, hắn cảm thấy vậy, đôi mắt đó như của nàng ngày trước. Cảm giác đó làm hắn thay đổi, ngẫn mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đó, hắn giật mình “ah! là một cô bé cấp ba, học về muộn”, nhưng sao giống quá vậy, hắn thầm nghĩ phải chăng ngày trước nàng cũng như cô bé ngồi đây.
Cuối hàng ghế bỗng vang lên nhạc điện thoại
“It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody, until you”
Hắn giật mình, lại cảm giác ngày xưa trở về, đưa hắn trở về quá khứ, nghiền ngẫm vài dòng tiếng anh đó, hắn chợt hiểu
“Dường như chưa có ai thực sự hiểu anh, cho đến khi anh gặp em
Chưa có ai thực sự yêu anh, như em đã yêu anh như thế
Và cũng chưa có ai chạm được đến trái tim anh như em đã làm đâu, em biết không?
Em yêu à! chưa có ai, chẳng có ai cho đến khi em xuất hiện”
Ngày hắn nhận được lá thư tỏ tình hắn đã rất vui, hắn đã lúng túng đến quên cả lời nói, quên cả mình hiện diện trên đời, hắn hạnh phúc vô cùng. Hắn cứ nghĩ rằng nếu hắn nói ra có lẽ nàng sẽ giận, vì cho hắn còn quá nhỏ, còn quá nhỏ so với độ tuổi để yêu. Trong một thoáng suy nghĩ nào đó, hắn bật dậy chạy, chạy và dường như hắn quên mất mình đang chạy về đâu, đôi chân của hắn vô tình đến nhà để xe, nàng đứng đó, dường như đợi hắn.
Gặp nàng trong nhà xe hắn chỉ muốn chạy đến ôm chầm như trong các bộ phim tình cảm, nhưng hắn không làm được, vì có lẽ đó là cái ban đầu. Nàng nhìn hắn và cười một nụ cười làm hắn hạnh phúc, lúng túng, hắn cầm tay nàng, mãi một lúc sau hắn mới nói “Cảm ơn em, anh không nghĩ rằng mình được hạnh phúc thế này, anh sẽ cùng em vượt qua những bão tố phía trước, bởi vì anh yêu em”
Câu nói đó của hắn làm nàng mạnh mẽ lên, nàng tin cậy vào hắn. Thời gian đó cả hai lúc nào cũng có nhau, từ học ôn, làm bài tập, đi dạo
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã vào mùa thi, mùa mà những lứa tuổi như hắn phải quyết định, khẳng định được bản lĩnh của mình trong 12 đèn sách, nàng và hắn tạm gác lại chuyện tình cảm, tập trung cho việc học, cả hai đều quyết tâm thi đổ đại học. Mùa thi đến, cả hai đều đi theo con đường mình đã chọn, cùng trường như khác ngành học, năm đó may mắn đến với hắn, ngành hắn thi lấy điểm thấp hơn mọi năm, nhưng với nàng thì ngược lại, nàng rớt vì ngành lấy điểm cao quá, phải mất một tuần để an ủi vì nàng khóc nhiều lắm, với nàng đây là thất bại đầu tiên, nàng sốc với thất bại đó.
Xa nàng, bước vào một môi trường mới với những mối quan hệ mới, hắn bận rộn hơn và thời gian để về nhà ít hơn, có lẽ đây là nguyên nhân khiến giữa hắn và nàng xa dần nhau, mổi đêm hắn đều nhớ đến nàng, nhưng chỉ có những lá thư để vơi đi nổi nhớ, hai tuần một lần hắn về thăm nàng, và cũng như vậy nàng hay lên gặp hắn.
Lần đầu tiên, nàng lên thăm hắn, đi xe không quen nàng say xe ói ra mật xanh mật vàng, trong thật thương, ấy thế lên ký túc xá tìm hắn lại còn nhầm phòng, làm mấy anh chị sinh viên chọc quê quá, nàng lại mít ướt, hic thật khác với những gì mà hắn biết về nàng khi đang học cấp ba. Chắc là lớn rồi nên người ta cũng có chút con gái .
Tình yêu của hắn là vậy, mộng mơ và nhiều hứa hẹn, hắn hạnh phúc và bao lần hắn hứa sẽ cố gắng hết mình, học thành tài để được sanh đôi cùng nàng, để nàng hạnh diện với bạn, nhưng những điều đó thường dẫn đến kết cục khác, hắn ham học quá, đôi khi quên cả nàng, làm nàng giận hờn, tủi thân.
Có một lần, nàng lên hắn dẫn nàng đi cà phê cùng giảng viên thực tập dạy môn anh văn, nàng thích thú vô cùng, nàng yêu cái môn ngoại ngữ này đến hắn cũng phải ghen tỵ, thế đó lần nào gặp thầy nói chuyện nàng toàn dùng ngôn ngữ lạ để nói, hắn chịu và bỗng dưng thành người lạ, nhiều lúc nàng lên hắn cảm thấy ngại khi mời thầy đi cà phê, ngại khi thấy nàng và thầy trò chuyện, có lẽ hắn sợ, sợ một lúc nào đó nàng sẽ rời xa hắn.
Một mùa thi lại đến nữa, phượng ở trước giảng đường lại rụng đầy, không chỉ có phượng đỏ mà còn có cả phượng tím, cái màu tìm đó làm cho hắn có nhiều cảm xúc, viết ra nhiều dòng thơ con cóc tặng nàng, thế đó những cảm xúc đó nâng đỡ sự tự tin cho nàng, cho nàng ước mơ, để nàng vươn lên trở thành một sinh viên. Chỉ thế thôi nhưng là cả một quá trình cố gắng, cả một chặng đường.
Năm đó, nàng không đậu tại trường hắn mà đậu tại trường khác, ở tận Quy Nhơn cách xa chổ hắn học hơn 200km, nàng học đúng ngành mình thích, hắn mừng nhưng cũng buồn vì nàng sẽ ít gặp hắn hơn, có lẽ là số phận giữa hắn và nàng chỉ cách xa và cách xa. Những buổi ban đầu đi học xa, nàng hay gọi điện cho hắn, gửi thư, tặng quà cho hắn, giữa hắn và nàng càng gần hơn vì ai cũng cảm nhận được nỗi cô đơn và khó khăn của thời sinh viên. Hắn cứ nghĩ rằng chắc hắn và nàng không xa cách.
Được nữa năm đi học, gia đình biết chuyện giữa nàng và hắn có tình cảm sâu sắc hơn, nên cấm đoán, gọi điện cho hắn và mắng vì cho rằng giữa hắn và nàng không thể xứng đôi, cho hắn nghèo hèn và để nàng có thời gian học tập. Hắn đau đớn, đau đớn vì những tin đó nhưng nàng vẫn bên cạnh hắn, nâng đỡ hắn cho hắn niềm tin. Và vì đó mà hắn càng yêu nàng, càng tin vào những gì hai đứa hẹn hò với nhau.
Nhưng, người ta nói rằng “tương lai con của một người không ai đoán trước”, Thầy thực tập sinh mà hắn quen biết trước về trường nàng dạy, lại một lần nữa hắn lại lo sợ điều gì đó xảy đến, những lúc không có hắn bên cạnh thì thầy là người nâng đỡ, giúp đỡ nàng, giúp nàng vơi đi những buồn tủi những mệt mỏi trong việc học tập. Những lúc cô đơn, thầy thường dẫn nàng đi dạo, nàng hay gọi điện khoe với hắn là thầy rất nhiệt tình, nàng cảm ơn hắn vì nhờ hắn mà nàng được biết đến thầy, một con người nhẹ nhàng và tận tâm. Những lúc như vậy, dường như có ai đó bóp trái tim của hắn làm hắn đau lên từng cơn, nhói lên khi nghe nàng nói. Ôi có lẽ, có lẽ hắn ghen, “không! không nàng yêu ta mà, yêu ta nên nàng kính mến thầy” hắn luôn áp đặt trong đầu mình như vậy, để hắn kìm nén sự ghen tuông đó.
Thời gian là thứ mà hắn ghét nhất lúc đó, hắn chờ đợi, chờ đợi từng phút, từng giây để được gọi điện cho nàng, và đợi nàng gọi, hay chờ đợi những lá thư hồi âm của nàng, và chuyện đó thưa dần, thưa dần đi theo ngày tháng. Gia đình nàng cứ thỉnh thoảng lại điện lên, cũng là những ca cẩm, những lời răn đe để hắn xa nàng, những lúc này hắn thường tâm sự với nàng biết nhưng…. nàng dửng dưng, chỉ ậm ừ vài tiếng khuyên rồi hết. Hắn biết, hắn biết nàng cũng mệt mỏi, cũng cần hắn nhưng hắn ít được bên cạnh nàng.
Đồng hồ đã chỉ đến 2h sáng, đang mê man với giấc ngủ của mình, hắn giật mình tỉnh giấc vì nhạc điện thoại báo tin nhắn. Là tin nhắn của nàng, hắn mừng quá vội vàng mở ra đọc, đang lưng chừng thì hắn đánh rơi điện thoại, làm cho cả phòng suýt nữa tỉnh giấc.
“Anh ngủ chưa? anh có nhớ em không? em nhớ anh lắm nhưng anh àh! từ nay em sẽ cố gắng không được nhớ đến anh nữa, em nghĩ chúng ta chia tay đi, em mệt mỏi quá rồi anh ah! em muốn được thoát khỏi những nỗi nhớ nhung và cô đơn khi không có anh,…Hic em rất yêu anh, nhưng em cũng không thể đến gần anh được, anh vẫn là người em ngưỡng mộ nhưng em…” đôi dòng tin nhắn chưa viết tiếp được, có lẽ nàng đang khóc, hắn nghĩ vậy, nhưng hắn cũng khóc cũng khóc khi đọc được tin nhắn đó. Phải rất lâu, lâu lắm hắn mới nhắn tin trả lời
“Tại sao vậy em? em đang có chuyện gì ah? chúng ta cứ làm như trước đây chúng cần có nhau, cùng vượt qua.”
“Em xin lỗi anh, nhưng em cần có một bờ vai ngay giờ này, có lẽ em ích kỷ nhưng đó là cảm xúc em muốn, em muốn có một người bên cạnh những lúc em mệt mỏi là người hiện hữu tại trước mặt em, còn anh giờ giống như một cái ảo giác, một điều xa xôi,…”
Nghẹn ngào, hắn không nhắn lại nữa, đêm đó hắn không ngủ nữa hắn đã biết mình mất nàng, điều mà hắn không bao giờ nghĩ đến. Chắc nàng đã phải chịu áp lực từ gia đình nhiều lắm, và hắn chỉ nghĩ tới đó thôi không dám nghĩ gì thêm nữa.
Hắn đâu biết rằng, nguyên nhân không đến từ gia đình mà nguyên nhân đến từ sự tận tình của người thầy mà hắn giời thiệu cho nàng biết, hắn có trách người thầy đó không? không hắn không làm thế, hắn trách mình vì không ở bên cạnh nàng được, bờ vai của hắn chỉ gửi về cho nàng qua những cánh thư, những dòng tin nhắn và những cuộc gọi an ủi nàng, bờ vai đó không thành thực tế nữa, giữa cuộc sống xô bồ, người cần cái thực tế hơn, cái trước mắt hơn.
Đáng lẽ hắn đừng biết thì tốt hơn, đừng biết cái tình cảm mà nàng dành cho thầy ngày một lớn hơn, đừng nghe điện thoại từ người bạn của thầy thì chắc hắn không đau khổ, hắn sa sút việc học, hắn âm thầm mãi, dường như là cái vấp ngã lớn nhất mà hắn gặp phải, hắn nhắm mắt lại những kỷ niệm thời học trò giữa hắn và nàng cứ đổ về mãi, hắn không muốn khóc nhưng nước mắt của hắn cứ chảy về, cứ làm cho hắn yếu đuối.
3 năm, 4 năm hắn đã ra trường, đã nếm nhiều thất bại, rồi cũng có nhiều người con gái khác đến với hắn, nhưng trái tim hắn khép lại, hắn sợ, sợ khi phải yêu thêm lần nữa, sợ phải đau khổ như những gì hắn đã có. Yêu! yêu là gì? hắn thầm hỏi.
Xe buýt vẫn cứ thế chạy, gần đến trạm cuối, mọi người ồn ào xôn xao hắn lên làm hắn bừng tỉnh, dường như hắn đã trãi qua một không gian, một thời gian nào đó rất mệt mỏi, rồi hắn đứng dậy, rũ bỏ những yếu đuối những mệt mỏi trong cuộc sống hằng ngày, để đội lốt của một người đắc thắng, một người xem thường những phong ba.
Mưa phùn, dòng người ở phố xôn xao, đèn điện bật lên từ khi nào, vẫn bài hát ” Until You” vang vẳng đâu đây ở quán cà phê nào đó, bước bộ hắn cảm thấy xôn xao, rồi cuộc đời trôi về đâu. Cứ thế hắn đi, cứ thế cuộc sống quanh hắn chưa bao giờ bình yên.