Sáng ấy em nhảy chân sáo đến công ty làm việc, đi qua phòng nghiên cứu phát triển, bỗng khựng lại, tròn mắt, cái tính mê giai của em biết đến khi nào mới cai được, em lẩm bẩm khéo người nào đứng gần cũng nghe thấy: “Sao đẹp trai thế nhỉ?”.
Em còn thắc mắc cho đến khi vào đến ghế ngồi, thế là có câu trả lời bay đến luôn, rằng đó là chuyên gia từ công ty mẹ sang hỗ trợ kỹ thuật.
Một tháng anh chỉ ở công ty hai tuần, vì còn một chi nhánh trong miền Nam nữa cũng cần anh. Có lẽ em sẽ không phải rung động nhiều quá nếu như không được chứng kiến sự tài giỏi của anh, một người học cao hiểu rộng về chuyên ngành, đồng thời sử dụng thông thạo đến bốn thứ tiếng. Mỗi khi nghe anh tiếp khách hàng bằng ngôn ngữ thứ ba, em lại thầm trầm trồ ngưỡng mộ, thấy anh thật kiệt xuất. Hôm có công chuyện cần trao đổi, khi em còn đang lúng túng như gà mắc tóc thì anh vẫn cười bình thản: “Bạn cứ nói tiếng Việt đi”. Em như choàng tỉnh, càng thêm khâm phục, sao anh giỏi thế nhỉ? Em đã lén “lấy trộm” của anh một cái ảnh, giữ cẩn thận, thi thoảng lại giở ra ngắm nghía và mỉm cười ngốc nghếch.
Mỗi ngày em lại háo hức đến văn phòng, để được gặp anh, nghe anh nói “xin chào” cùng nụ cười quen thuộc. Ẩn đằng sau cặp kính không gọng kia là đôi mắt luôn mang vẻ thân thiện, ngọt ngào…
Hôm vừa đến phòng làm việc, anh thấy một quả tú cầu đỏ treo ngoài cửa, liền nhún vai đùa, “Điềm may đây, chắc tôi sắp lấy được vợ”. Mọi người cười: “Anh giỏi tiếng Việt quá rồi, có định lấy vợ Việt Nam không?”, “Có”, “Thế tiêu chuẩn phải thế nào?”, “Phải xinh”, đoạn anh cười hì hì như đứa trẻ. Em bật cười đùa lại: “Chọn người xinh (đẹp) mà không sinh (đẻ) được không?”. Anh nhíu mày chưa hiểu, mãi rồi mới ố á cười phá lên “hiểu rồi” và lắc đầu vẻ “bó tay”.
Nụ cười pha trò ấm áp thoáng ghé qua thôi mà khiến giấc mơ của em ngập tràn ánh nắng. Chỉ cái nhìn bình thường như cách anh nhìn bao người khác, mà cũng đủ tiếp thêm nhuệ khí, giúp em luôn sẵn sàng hoàn thành công việc được giao, hết lòng với nhiệm vụ hàng ngày và thường lưu luyến mỗi khi sắp hết giờ phải về nhà.
Biết anh ở quá xa tầm với, nên em chỉ tưởng tượng và mơ ước, nó giúp cuộc sống của em có điều gì đó để hi vọng, về một hình mẫu người chồng lý tưởng trong tương lai, rằng anh ấy vẫn đang tồn tại chỉ có điều đang ở đâu đó, chưa xuất hiện mà thôi.
Em chẳng dại khờ đến nỗi thổ lộ anh nghe nỗi lòng mình, em chỉ cố gắng chú ý đến ăn mặc hơn, quan tâm đến đầu tóc và đôi má hồng, cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ với đồng nghiệp, để rồi em lại lọt vào mắt xanh của chồng em bây giờ, đó cũng là lúc em hay tin anh đang về nước để chuẩn bị cho đám cưới cận kề. Em không hề thấy đau khổ, thương tổn hay buồn bã gì cả, thậm chí còn có cảm giấc lâng lâng thú vị, mừng cho anh, mừng cho mình…
Thế mới hay tình yêu là thứ gì đó thật lạ, thật đáng quý, dù chỉ là tình đơn phương.
Nguồn: báo Dân Trí – TSL