Một chiều gió lộng, bước chân ta tìm về lại nơi ấy, nơi có ngọn đồi đầy nắng, gió, hoa và cỏ dại, nơi cả tuổi thơ dữ dội in hằn trong kí ức. Nơi đó là bình yên.
Tuổi thơ đi qua tôi, đi qua em như đàn chim trắng mải miết sải cánh bay tìm về nơi tránh rét, như con rơm, cái rạ vàng cóng rải khắp mọi nẻo đường. Làn khói trắng dưới nóc bếp cứ quanh co, uốn lượn trong kí ức tôi, để rồi mỗi khi nhớ về lại bị khói hun cay xè bóng mắt.
Em kém tôi một tuổi, mái tóc ngắn ngang vai quanh năm nhuộm một màu của nắng. Nhớ mỗi buổi chiều, mồ hôi nhễ nhại ta thả trâu dưới đồng rồi cùng trèo lên ngọn đồi quen thuộc tìm hoa lá, làm vòng, làm vương miện, gió thổi mạnh, tôi vuốt nhẹ mái tóc tơ vàng ọt của em, em làm dáng như một nàng công chúa xinh đẹp trong câu chuyện cổ tích đâu đó tôi từng được đọc. Em kéo tay tôi chạy lên đỉnh đồi cao nhất để nhìn về phía xa, em ước một ngày nào đó sẽ được đi về phía xa ấy rồi dựa vào vai tôi để mặc gió vờn trên tóc cho đến khi mảnh hoàng hôn đỏ lựng sắp rơi khỏi bên kia vách núi.
Nhớ những lần bị cha đánh, em chạy một mạch lên đỉnh đồi vắng, khóc thật to rồi nhờ gió lau khô nước mắt, gột đi những tủi hờn… Em lại mỉm cười nô đùa cùng gió, gió dịu dàng thổi bồ công anh lên tóc, lên áo em bay bay. Tôi đứng đó nhìn em, có lẽ sẽ chẳng bao giờ em biết nụ cười của em là những niềm vui nho nhỏ trong tôi.
Ngày phải rời đi cùng gia đình vào Nam sinh sống tôi không cho em biết, tôi sợ em buồn sẽ lại chạy lên ngọn đồi đó một mình mà khóc. Con đường mòn biến mất dần sau những ô cửa kính trắng đục, những đám ruộng nước lô nhô phủ đầy gốc rạ. Tôi nhìn lại, đôi mắt nhòe nước, em đang chạy theo, chiếc xe khách bám đầy bụi đường vô tình vẫn mải miết chạy về phía trước bỏ mặc em đằng sau. Một thời gian sau qua hỏi thăm, tôi nghe người ta nói từ ngày tôi đi, cũng không còn thấy em lên ngọn đồi đó nữa.
Một chiều gió lộng, bước chân chậm tôi tìm về lại nơi ấy, nơi có ngọn đồi đầy nắng, gió, hoa và cỏ dại; nơi mà cả tuổi thơ dữ dội in hằn trong kí ức…thì nơi đó là bình yên. Ngồi giữa đỉnh đồi, gió cuốn từ đâu lại một mùi hương lạ nhưng lại rất thân quen. Bất giác giật mình. Là em. Em vừa gài lên tóc tôi một nhúm hoa dại, tôi thảng thốt: “Em biết anh sẽ quay trở về ư?”. Em nhẹ nhàng hít một hơi dài để gió len sâu vào khí quản, em nhìn tôi… Chợt nhận ra giờ em đã đổi khác, chỉ có đôi mắt buồn xa xăm là vẫn còn nguyên vẹn. Thì ra, ngay sau ngày tôi đi em cũng ngược đường đi về phía xa ấy. Em cũng đã từng nhung nhớ thằng con trai gầy gò, nước da đen xám như vỏ củ mài lúc nào cũng bên em mỗi buổi chiều. Em cũng đã khóc rất nhiều, em hoài nghi và không cần gió nữa, vì em nghĩ gió đã cuốn tôi rời xa em.
Em chợt khóc, gió cuốn tóc em lên cao để không chạm vào nước mắt. Em dựa vào bờ vai tôi, bờ vai giờ đã đủ rộng để che chở cho em dù nó có thô ráp. Em thì thầm: “Gió đã trả lại anh cho em dù nó đã thổi ta đi một quãng dài xa cách, nhưng cũng gió đã đưa bước chân anh và em cùng tìm lại nơi này”.
Tôi nắm lấy bàn tay em chạy cùng gió, gió nhẹ nhàng đánh những vạt cỏ dại xô vào nhau như hòa cùng hai cái dáng mảnh khảnh trên đỉnh đồi.
Phạm Nhung