Lại một ngày tiết trời ẩm ương, lại một ngày em cũng như thế, lại một ngày em nhớ đến anh. Em không thể bắt mình thôi đừng tìm kiếm anh, tìm kiếm những gì đã trôi xa rất xa…
Em đã tìm thấy trang anh chia sẻ với bạn bè, anh chan hòa, và thật vui vẻ, khác với ngày xưa khi ở bên em. Em như tận mắt nhìn thấy anh đang hạnh phúc trong ngày trọng đại đời mình. Anh khoe về đám cưới, về người vợ trẻ trung xinh đẹp và một em bé xinh xắn chào đời sau đó ít lâu. Anh cười, nụ cười chỉ còn trong ký ức quá cũ.
Em vẫn nhớ trong lớp cấp ba ngày ấy, anh là một kẻ lạnh lùng, chẳng hòa nhập giao du cùng ai, anh học giỏi nhưng thường một mình một kiểu, có bạn rỉ tai em rằng bố mẹ anh bỏ nhau, anh sống với mẹ, một gia đình tan vỡ thì thành viên nơi đó không thể lớn lên một cách hoàn thiện được. Em đã ngây thơ tin điều đó, đã hãi hùng với một gia đình không được trọn vẹn, một mặt em thấy thương anh, thương con người thiếu thốn tình cảm, lúc nào cũng phải tự tỏ ra mạnh mẽ. Và rồi anh đón nhận tình cảm từ em cũng thật bình thản.
Thời gian trôi đi, chúng mình đều đã trưởng thành, em luôn cố gắng dùng trái tim mình sưởi ấm cho cuộc đời cô lạnh của anh. Song càng ngày em càng thấy anh sống khác em quá, lúc nóng lúc lạnh, anh hay thờ ơ và khiến em hoang mang, thấp thỏm, không biết sự thực chữ tình là gì. Đôi lúc anh còn làm em phát điên bởi sự vô tâm cố hữu. Một đứa ấm nóng, nồng nhiệt như em chẳng thể nào ở bên một tảng đá buốt giá như anh.
Mình rời xa nhau cũng chẳng thấy anh buồn bã hay đau khổ, chỉ có em là cõi lòng vẫn đau đáu, luyến thương, vẫn lo cho anh một mình lầm lũi…
Giờ đây, anh vẫn đẹp trai, vẫn mang vẻ ngoài cuốn hút, vẫn khiến em rung động nhưng anh không còn ở bên em nữa, em đã tự tước đi cơ hội được anh che chở.
Em đã thấy thì ra anh cũng biết đùa, biết làm người khác vui, và biết làm người phụ nữ bên mình thấy hãnh diện. Em bỗng nhận thấy đằng sau sự im lặng đáng sợ là một trái tim biết yêu thương, biết đón nhận tình cảm, không vồ vập mà luôn ngấm dần đều với ai biết khơi gợi chữ tình sâu kín trong lòng anh. Em không còn thấy một kẻ ít cười, một kẻ luôn cố giấu lòng mình nữa.
Em đã nhìn thấy anh hạnh phúc, và em cũng thấy hạnh phúc. Em ra đi là đúng phải không?
Nguồn: TSL – Dân Trí