Tôi từ chỗ làm về thẳng nhà, một căn hộ ở lầu bốn. Chân bước đi mà lòng thư thái lạ: có vợ quả là thích thật!
Này nhé: chỉ cần nhấn chuông một cái là vợ anh sẽ chạy vội ra mở cửa, ôm chầm lấy anh mà hôn: rồi giúp anh thay quần áo, rồi dọn cơm ra… Ăn xong, anh cứ việc ngả lưng xuống đi-văng, nằm nghỉ, để cho nàng lấy một tấm khăn len mỏng, đắp nhẹ lên người và ngồi xuông bên cạnh đọc báo cho nghe.
Tôi tủm tỉm cười, ưỡn ngực ra, đưa tay nhấn chuông… Chẳng thấy gì… Thêm lần nữa. Lại vẫn thế! Nụ cười vụt tắt: người ta đã làm việc quần quật suốt ngày, mệt phờ người, bụng đói meo, chứ có phải chơi đâu, mà còn bắt người ta phải tự tay mở lấy cửa, cơ chứ?
Tôi móc chùm chìa khóa, lần tìm chìa tra vào ổ và loay hoay một hồi mới mở ra được. Chuyện khóa khiếc lôi thôi, kể cũng dễ quên thật, nhất là khi đã lấy vợ đến 5 năm nay rồi!
Tôi vào phòng, thấy tối mò mò: cũng chẳng nghe mùi cơm canh cháo lảo gì hết. Thế có lạ không chứ! Tôi bật đèn: nhà vắng tanh. Vợ đi vắng. Tôi bước tới bước lùi một lát thì thấy mẩu giấy:
“Anh thân yêu! Đừng đi cả giày bẩn vào nhà anh nhé. Cạnh cửa, em đã để sẵn cái ghế rồi đấy. Anh ngồi xuống đó mà cởi giày ra, mang dép vào – em cũng đã để ngay dưới gầm ghế ấy mà. Để cởi giày, anh hẵng tháo dây giày ra đã. Tìm cái đầu ngắn ấy, giật mạnh, giày tự khắc lỏng ra ngay. Tháo được dây, mới dễ cởi giày. Chiếc bên kia, anh cũng làm như chiếc bên này.
Anh thân yêu! Hẳn là anh còn nhớ hôm cưới, anh có hứa suốt đời sẽ bế em trên tay rồi chứ? Hôm nay thì chẳng cần đâu: chỉ phiền anh tự dọn cơm ăn một mình.
Em đã lo liệu đâu vào đấy cả rồi, nhưng để trên bếp. Chỉ cần hâm lại tí thôi. Xúp ở trong xoong – nó giống như cái mũ mới của anh ấy mà: cũng xanh lá cây. Thịt và khoai – trong chảo, còn trà – thì trong ấm.
Anh yêu! Đừng bực nhé – hẵng ăn tạm trong bếp vậy. Bếp là cái phòng nhỏ, cạnh nhà tắm. Để dễ tìm, em đã dán sẵn mảnh giấy ngoài cửa đề chữ “nhà bếp”.
Tìm được bếp, anh cứ đi thẳng vào, đứng quay mặt ra cửa sỏ. Ở góc bên phải,anh sẽ thấy một cái tủ con, phía trên có nhiều núm trắng. Đó là cái bếp gaz. Trên đó cem cũng đính mẫu giấy ghi “Bếp gaz”.
Để hâm thức ăn, anh phải mở gaz. Làm thế này, anh nhé! Lấy cái hộp nhỏ bằng gỗ, trên có vẽ hình, – ở bên trái bếp gaz. Đó là bao diêm. Mở ra, lấy một que – như cái tăm xỉa răng – quẹt vào thành hộp. Que diêm cháy rồi, anh dí nó vào cái cục đen đen, hình tròn, lấm chấm nhiều lỗ thủng, ở ngay bên dưới đít xoong. Còn tay kia thì vặn cái núm trắng đầu tiên, tính từ cửa sổ trỏ vào. Gaz sẽ bắt lửa ngay, cháy thành ngọn, màu xanh lở.
Anh yêu à, nói dại mồm dại miệng, anh phải thật cẩn thận đấy, kẻo cháy nhà thì khốn.
Nếu mọi chuyện trôi chảy thì anh châm luôn hai bếp kia, ở dưới cái chảo và ấm trà; cũng nhớ vặn cái núm trắng thứ hai và thứ ba, kể từ cửa sổ.
Anh yêu ơi! Đừng vặn nhầm nhé! Gaz mà không cháy hết, anh có thể chết ngạt đấy!
Rồi nhìn đồng hồ: được 5 phút thì vặn ngược lại, lần lượt cái núm thứ ba, thứ hai rồi thứ nhất. Ngọn lửa sẽ kêu đánh “pực” một tiếng và mất.
Anh hãy bày đĩa – cũng ở cạnh bếp gaz – lên bàn. Nếu nhỡ đánh vỡ, thì lấy cái khác, quá đó một tẹo (em đã phòng xa, để sẵn đó những bốn chiếc đấy) và dùng môi múc xúp ra. Môi là cái thìa to tướng, có cán rất dài. Nó ở cạnh bao diêm đây; trên cán em cũng dính mẫu giáy giấy viết “môi”.
Khi rót nước trà, coi chừng kẻo đánh rơi nắp ấm. Của đáng tội, em đã buộc nó vào quai rồi, nhưng dẫu sao, cứ lấy tay đè lên nắp vẫn hơn.
Ăn xong, anh cứ ra đi văng nằm nghỉ chờ em. Khi nào về, em sẽ đọc báo anh nghe.
Em đang ở trong hiệu uốn tóc, chỗ góc nhà số 14. Em muốn đón mừng ngày lễ với mái tóc thật xinh, để anh yêu em như ngày nào.
Honey à!
Đừng bực mà cũng đứng buồn anh nhé!
Hôn anh rất, rất kêu.
Vợ của anh.”
Tôi đọc đi đọc lại mấy lần. Cũng tìm được nhà bếp. Rồi vặn quả đám trắng trên cửa sổ, sửa lại mũ, chạy ra hiệu uốn tóc. Tôi bế bổn bợ trên tay, đưa về nhà, thẳng xuống bếp.
Có vợ thích thật!