Ngày trước, lão thầy có tham gia dạy mấy lớp học tình thương. Vốn bản tính thích sự đổi mới, lão tìm mọi cách để bài học sinh động. Bao giờ cũng phải có phần dẫn nhập rồi mới giới thiệu tựa bài, đại loại như:
Trăm năm trăm cõi người ta Đã sống thì phải thở ra hít vào Trăm năm trong cõi người Tàu Đã sống thì phải hít vào thở ra.
Hôm nay chúng ta học bài Hệ Hô Hấp. Hôm nọ, thầy chuẩn bị dạy tới bài “cái mền” (cái chăn). Ngẫm nghĩ chán chê, lão hỏi học trò:
– Hàng ngày, ngoài ăn uống ra, chúng ta còn phải làm gì?
Cả lớp đáp: -Dạ, ngủ ạ. Thấy đúng ý, lão hỏi tiếp:
– Thế chúng ta ngủ ở đâu? – Dạ, trên giường. – Thế giường có gì?
– Dạ, có.. nệm ạ. Lão hơi bực mình, nhưng nghĩ chắc là sắp tới gối mền rồi, bèn hỏi lớp trưởng: – Vậy trên nệm có gì? – Dạ, mẹ em.
– Vậy trên mẹ em có gì???!! – Dạ… ba em Mất kiên nhẫn, lão đập bàn hỏi:
– Vậy cái mền đâu? – Dạ, mẹ em đạp nó rớt xuống gầm giường rồi!