Nơi tôi sống gió thổi rất nhiều, cái se lạnh của mùa đông làm tôi cảm thấy lòng trống trải và có đơn quá. Ước gì cô ấy ở bên cạnh tôi giờ này, chúng mình lại như ngày xưa, cùng ngắm sao trời trong màn đêm yên tĩnh, tôi sẽ ôm chặt nấy em trong vòng tay. Nhưng điều đó có lẽ là không thể…!! Những bước chân cuối cùng khi hai ta sánh vai bên nhau đã dừng và tình yêu này cũng theo đó mà tan biến. Vì sao chúng tôi lại chia tay nhau? Tình yêu đẹp như vậy mà? Tại sao tôi luôn là người nói lên lời chia li? Tôi không biết…Nhưng điều cuối cùng tôi có gắng hiểu được đó là bởi vì chúng tôi chưa hoàn toàn tin nhau…cả tôi và cô ấy. Tình yêu có được là dựa vào lòng tin và sự thủy trung…tôi đã có sự chân thành những còn lòng tin, đúng là tôi không hoàn toàn tin cô ấy. Chính vì thế tình yêu của chúng tôi không thể tiếp tục được, không thể mãi mãi tồn tại. Trong bước đi của tôi, trên cuộc sống, nếu mai lẻ loi trên đường đời không còn được trông thấy hình bóng của em, nếu mai cách xa nhau rồi thì tôi đây sẽ rất buồn.
Tôi chỉ muốn cô ấy biết rằng: dù em có ở nơi đâu thì vẫn có anh luôn hướng về em và luôn yêu em thật nhiều. Lời thề cũ, ước hẹn mới…tôi sẽ cố gắng thực hiện, tôi sẽ cố quên cô ấy, tôi sẽ không yêu ai khác mà chỉ tiếp tục thầm kín yêu người ta. Tôi nguyện hi sinh và đánh đổi tất cả để cầu mong sao cô ấy được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc ấy không phải là ở bên tôi. Mong sao sẽ có ai đó đối tốt với cô ấy hơn là tôi, người ấy sẽ chăm sóc, lo lắng, quan tâm đến cô ấy và yêu cô ấy..!! Tôi muốn nói cho cô ấy biết rằng: “Hỡi người yêu, anh yêu em thật nhiều”…Tôi sẽ luôn ở bên cô ấy, mỗi khi cô ấy soi mình trong gương thì hình ảnh đó chính là người mà tôi luôn yêu thương nhất. Đối với tôi em mãi là tất cả, tôi vẫn luôn nhớ về em, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười tươi tắn trên môi em và luôn yêu em thật nhiều. Không biết cô ấy có nghĩ như tôi không? Cô ấy có nhớ tôi không? Tôi không cầu mong cô ấy yêu tôi, tôi chỉ mong rằng mỗi lúc cô ấy buồn, thì xin hãy nhớ đến tôi.