Th5 21 Thứ Ba, 21 Tháng Năm, 2013

Truyện dài: Cô gái đến từ hôm qua – Nguyễn Nhật Ánh

Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước cho mình được quay lại tuổi thơ – và nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng đã có một tác phẩm rất nổi tiếng đó  là tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”.

Trong mỗi cuộc đời con người, thời thơ ấy gắn liền với những kỷ niệm vui buồn, những ngày cắp sách đến trường cùng nô đùa với những người bạn, những trò chơi…  và những kỷ niệm đó sẽ luôn theo chúng ta khi chúng ta lớn lên.

Kỷ niệm thời còn cắp sách đến trường với những giờ học căng thẳng bị thầy cô la mắng, những buổi kiểm tra… và những tình yêu tinh khôi, trong trắng của lứa tuổi học trò để lại cho chúng ta những hoài niệm sâu lắng không bao giờ phai mờ.

Truyện dài: Cô gái đến từ hôm qua - Nguyễn Nhật Ánh

Congtoan xin giới thiệu đến các bạn tác phẩm “Cô gái đến từ hôm qua” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, một tác phẩm mà Congtoan cho là rất hay. Mới các bạn tải về cùng đọc và chắc chắn các bạn sẽ thấy tuổi thơ, thời cắp sách đến trường của mình ở đâu đó trong tác phẩm “Cô gái đến từ hôm qua”.

Truyện dài: Cô gái đến từ hôm qua - Nguyễn Nhật Ánh

Chương I:

Hồi nhỏ tôi khác xa bây giờ.

Nói một cách khác, hồi nhỏ tôi ngon lành hơn bây giờ nhiều.

Hồi đó, muốn chơi với đứa con gái nào, tôi làm quen một cái “rụp”, gọn ơ. Chỉ có sau này, khi lớn lên, tôi mới mắc cái tật lóng nga lóng ngóng trước phụ nữ.

Chính vì vậy mà thỉnh thoảng tôi thường ngồi mơ màng hồi tưởng lại cái thời huy hoàng xa xửa xa xưa với nỗi thèm muốn và ganh tị không giấu giếm.

Bây giờ tôi còn nhớ rõ mồn một cái, cái ngày tôi cùng gia đình dọn đến chỗ ở mới. Lúc đó tôi còn bé tẹo, khoảng bảy, tám tuổi gì đó. Căn nhà mới nhiều phòng và xinh xắn hơn căn nhà cũ nhiều. Ngày mới dọn đến, tôi khoái chí chạy nhong nhong khắp chỗ. Lúc này mẹ tôi chưa sinh nhỏ Phương, em kế tôi, nên căn nhà trông thật rộng rãi và vắng vẻ.

Chơi một mình cũng chán, lát sau tôi chạy ra trước hiên đứng ngắm xe cộ qua lại.

Chợt tôi nhìn thấy trên đống cát trước sân nhà bên cạnh có một con nhỏ đang chơi trò xây nhà. Con nhỏ trạc tuổi tôi, tóc thắt hai cái bím lúc la lúc lắc.

Khi tôi lò dò lại gần đứng coi, nó vẫn không hay biết, cứ lui cui đào đào đắp đắp.

Ðứng một hồi, tôi hắng giọng:

– Ê!

Con nhỏ giật mình quay lại. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt thao láo.

– Nhà mày ở đây hả? – Tôi chỉ tay vào căn nhà có đống cát.

Nó gật đầu, mắt vẫn nhìn tôi dò xét.

Mới gặp nó lần đầu tiên, không có chuyện gì để nói, tôi ậm à ậm ừ một hồi rồi hỏi:

– Mày tên gì vậy?

Nó đáp lí nhí:

– Tiểu Li.

Tôi cười hì hì:

– Tiểu Li là đi tiểu vô trong ly hả?

Tiểu Li nhăn mặt:

– Anh nói bậy!

Nói xong, nó giận dỗi quay lại chơi tiếp trò xây nhà.

Tiểu Li làm tôi hơi quê quê. Tôi đi vòng tới trước mặt nó và ngồi thụp xuống đống cát, nói:

– Mày cho tao chơi chung với nghen?

Tiểu Li không thèm trả lời. Nó cứ cắm cúi bươi cát.

Thấy vậy, tôi tức mình nhào vô chơi đại, không thèm năn nỉ. Tôi hì hà hì hục đào một đường hầm dài thật dài, xuyên qua đống cát. Ðào một lát, bàn tay tôi chạm phải tay Tiểu Li. Tôi liền mắm lấy mấy ngón tay nó.

Tiểu Li cười khúc khích:

– Anh làm em sợ hết hồn! Thả tay em ra đi!

Tôi vẫn nắm chặt tay nó:

– Mày nói mày hết giận tao, tao mới thả!

– Em hết giận rồi!

Tôi cười hì hì và buông tay nó ra.

Thế là tôi đã làm quen với Tiểu Li. Dễ ợt, các bạn thấy chưa!

Tới phiên Tiểu Li lân la hỏi chuyện tôi:

– Anh tên gì vậy?

– Tao tên Thư.

– Anh mới dọn đến hả?

– Ừ. Tao mới đến đây ngày hôm nay.

Tiểu Li cười:

– Em hỏi chơi vậy thôi chứ hồi sáng gia đình anh dọn đến em có nhìn thấy.

Tôi trố mắt:

– Mày thấy tao sao tao không thấy mày?

– Em đứng ở trong nhà làm sao anh nhìn thấy!

Tôi lên giọng người lớn:

– Như vậy là mày nhìn lén tao. Nhìn lén là không tốt!

Tiểu Li dẩu môi:

– Em đâu có nhìn lén! Em nhìn qua cửa sổ kia mà!

Tôi khịt mũi:

– Nhìn qua cửa sổ thì cũng như nhìn lén. Lần sau mày phải nhìn qua… cửa lớn!

Thấy tôi ra oai ghê quá, Tiểu Li không dám cãi lại nữa câu.

Nó ngồi nghịch cát một hồi rồi xuýt xoa:

– Nhà bà Tư Mập đẹp ghê, anh hén?

Tôi ngạc nhiên:

– Nhà bà Tư Mập nào?

– Nhà bà Tư Mập là nhà anh bây giờ đó. Hồi trước là nhà bà Tư Mập.

Tôi nhăn mặt:

– Chuyện hồi trước nói làm chi! Bây giờ là nhà tao thì mày cứ kêu là nhà tao!

– Tại em quen miệng.

Tiểu Li nói với vẻ biết lỗi.

Thấy nó có vẻ hiền lành, ngoan ngoãn, tôi nói:

– Tao mới dọn đến đây chưa quen ai, chỉ quen một mình mày. Khi nào mày có trò gì hay hay, nhớ rủ tao chơi với nghen!

– Ừ.

Tiểu Li gật đầu, miệng nở một nụ cười thân thiện.

Nhìn nó cười, tôi bỗng reo lên:

– Mày sún răng!

Tiểu Li hoảng hốt ngậm miệng lại và quay đầu đi chỗ khác.

Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết:

– Chắc là tại mày ăn kẹo nhiều quá!

Thấy nó không phản đối gì, tôi nói tiếp:

– Lần sau có kẹo mày nhớ chia bớt cho tao, tao ăn giùm cho!

Tiểu Li lại gật đầu, nhưng lần này nó không dám nhe răng ra cười nữa. Nó cười với tôi bằng mắt.

Bữa đó, tôi về nhà với một tâm trạng đầy phấn khởi. Suốt buổi tối, tôi nằm loay hoay nghĩ ngợi, xem thử ngoài chuyện “dụ ăn” tôi còn có thể bắt nạt Tiểu Li chuyện gì nữa. Tôi nghĩ miên man đủ thứ, thứ nào cũng hấp dẫn, và sung sướng kết luận: con gái ngu thấy mồ!

Nhưng đó là kết luận hồi nhỏ. Bây giờ tôi rút ra một kết luận khác, kém phấn khởi hơn: con gái càng lớn càng khôn, con trai càng lớn càng ngu!

Chính vì vậy mà bây giờ làm quen với một đứa con gái, đối với tôi là chuyện khó tày trời. Với Việt An, chẳng hạn.

Lớp tôi có tất cả bốn mươi mống, trong đó hết ba phần tư là con trai. Con gái chỉ có một nhóm lèo tèo, ngồi túm tụm ở hai bàn trên…

Download 10 chương tác phẩm: Cô gái đến từ hôm qua của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Dung lượng file: 509KB, định dạng sách PDF.
Truyện dài: Cô gái đến từ hôm qua - Nguyễn Nhật Ánh

Viết một bình luận